“Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa”. Xin mượn trích dẫn từ phim điện ảnh “You are the apple of my eye” để dẫn cho câu chuyện của một du học sinh Việt đi du học Hàn Quốc. Đừng nghĩ rằng thanh xuân chỉ được gọi tên bởi những lần cảm nắng, những ngọt ngào, rung động đầu đời. Thanh xuân còn là khoảng thời gian mỗi con người bắt đầu nhặt nhạnh từng chút khát khao để xây đắp lên những ước mơ, hoài bão cho riêng mình, hay thậm chí là cả những tiếc nuối về những điều đã không làm, không dám thực hiện khi bản thân đang sống trong khoảnh khắc rực rỡ nhất cuộc đời ấy….

Tuổi trẻ như những thước phim quay chậm chạm vào một thời quá khứ tươi đẹp nhất của cuộc đời chúng ta, đó là  “Thời thanh xuân”. Nếu bạn đang có trong tay tuổi trẻ, đừng phí hoài thêm năng lượng của mình cho những điều vô bổ, tiêu hao trí lực cho những sợ hãi mơ hồ. Hãy mạnh dạn bước tới, mạnh dạn vượt qua khó khăn để thực hiện đam mê, giấc mơ thuở nhỏ. Như cô bạn Hoàng Như với hành trình nuôi dưỡng, thực hiện giấc mơ du học Hàn Quốc của mình!

Cùng Thang Long OSC nghe những tâm sự của của bạn ấy nhé!

“Du học sinh – nghe thì “oách” nhỉ, nhưng các bạn đâu biết rằng mình phải đối mặt từng ngày với những điều gì từ khi mới đặt bước chân đầu tiên xuống đất Hàn Quốc.

Tôi chia tay Hà Nội vào cái thời tiết se lạnh, lá vàng rơi lác đác ở những góc phố. Những bước chân đầu tiên khi tôi đến cửa sân bay như chùn lại. Nỗi nhớ nhà, sợ không biết khi bước chân lên máy bay rồi điều gì sẽ chờ đợi mình, sợ phải xa những người thân đang đứng cạnh mình…. Suy nghĩ cứ thế trôi làm đầu tôi như đóng băng không một giọt nước mắt khi chia tay gia đình. Nhưng đến khi may bay bắt đầu cất cánh, những giọt nước mắt của tôi cứ thế tuôn trào, tôi nhận ra mình đã xa gia đình, chuẩn bị cho một cuộc sống mới, không bạn bè, người thân bên cạnh 

Đặt chân xuống sân bay Incheon, cảm giác lạc lõng kinh khủng, không người đón, tự tìm đường về ký túc xá của trường. Sau khi nói một loạt tiếng anh với những người xung quanh thì họ không hiểu gì (vì tôi đi du học Hàn Quốc để học thạc sĩ theo chương trình tiếng Anh, nói ra chắc nhiều người bảo tôi dở hơi lắm), cảm giác bất lực không biết làm sao. May mắn rằng có anh cảnh sát giúp tôi thuê taxi về trường. Cảm giác nhẹ nhõm trong lòng khi chuẩn bị về được đến ký túc rồi.

26 tuổi, ở nhà con bị gọi là “đầu hai đít chơi vơi” sao không lấy chồng đi mà còn đi làm gì? Học gì học lắm thế hả con? Với con thì con nghĩ khác. Bởi con nhận ra trước đây, cuộc sống của con đã rất trầm lặng. Trầm lặng khi chẳng có bất cứ sóng gió to lớn nào ập đến trong hành trình ước mơ của con –  con đặt ra mục tiêu và con đạt được. Mặc dù những đích đến ấy cũng có không ít sự cố gắng, nỗ lực nhưng bản thân con lại nhận thấy phần nhiều là sự may mắn.

Cho đến khi con chọn một hướng đi học tiếp. Ước mơ từ những bước chân đầu tiên trên gảng đường đại học là sau này sẽ được đi du học Hàn Quốc để học hỏi. Bắt đầu từ đây – con mới chập chững những bước chân đầu tiên vào đời khi khó khăn cứ nối chồng khó khăn buộc con phải tự xoay xở, tự đối mặt.

Cuộc sống du học của con có nhiều vất vả nhưng làm sao bằng mẹ ngày xưa, mẹ của con thường thức dậy vào lúc 3 giờ sáng để hông xôi đi bán. Trong cái thời tiết lạnh cắt da, cắt thịt mẹ vẫn thổi lửa để có những hạt xôi ngon nhất kiếm tiền nuôi con khôn lớn. Hay trong cái nắng cháy da của gió Lào, mẹ vẫn phải rong rải trên những con đường để bán cho hết gánh xôi hôm đó. Thậm chí trong những cơn bão mẹ vẫn cố gắng để đi làm. Con nhớ hồi con còn nhỏ nước lũ lớn quá, nhà mình phải làm cái lều con con ở đầu đường ), thế mà mẹ vẫn hông xôi đi bán (chỉ vì nhà mình nghèo quá mà  mà con khôn lớn trong vòng tay ba, mẹ nhưng không hề biết những mệt nhọc mà mẹ đã trải qua, chỉ biết rằng con không hề thiếu thốn gì.

Cuộc sống của con cứ trôi qua như thế mà không có sóng gió. Cho đến năm con học năm thứ 3, ba mắc cơn bão bệnh, con giường như sụp đổ. Con không dám khóc trước mặt ba. Khi ba bắt đầu viết di chúc để lên đường chữa bệnh (với 80% thất bại) thì lúc đó con phải tỏ ra cứng rắn, để ba mẹ yên tâm giao tất cả lại cho con. Con đã học được mạnh mẽ từ đấy.

Con học được cách làm việc hiệu quả, sáng đi làm những công việc của mẹ, chiều con lại đi học, tối lại gọi điện thoại hỏi thăm ba. Thế mà năm đấy con vẫn lấy được học bổng xuất sắc, ngày con gọi cho ba là ngày con biết sử dụng tiền học bổng để ra Hà Nội thăm ba. Ba không biết rằng ra đến nơi, nước mắt con rơi vì ba không chịu ra gặp con, chỉ vì ba sợ con bị lây nhiễm. Lúc đó con chỉ muốn chạy ngay đến cạnh rồi ôm ba: “ba ơi, con nhớ ba, ba khỏi bệnh chưa, ba về với con đi”.

May mắn khi, hơn 2 năm chữa trị thì ba khỏi bệnh. Bởi vậy, dù đã rất khó khăn để quen với cuộc sống mới ở đây nhưng con cũng cảm thấy biết ơn “chuyến xa nhà dài ngày” của mình. Không có chuyến đi xa này, có lẽ sẽ phải rất lâu sau đó con mới biết được cuộc sống xa bố mẹ vất vả đến nhường nào. Và vì thế, con lại càng trân quý những khoảnh khắc được ở bên gia đình mình, nhớ rất nhớ nhưng lại chẳng thể trở về một cách dễ dàng…

Các bài viết được nhiều người xem nhất

Seoul – sốc ngôn ngữ!

Những khó khăn đầu tiên là không chỉ con mà hầu hết du học sinh gặp phải là sốc ngôn ngữ. Mặc dù tiếng Anh của con không đến nỗi tệ. Nhưng khi đi học thì con lại “nghe như vịt nghe sấm”. Con buồn lắm nhưng không dám gọi điện về cho ba mẹ, vì con sợ ba mẹ lo lắng.

Tuần đầu tiên đi học hầu hết con lấy máy quay lại tất cả các bài giảng và nghe lại. Con phát hiện ra nhiều từ chuyên nghành mà con không biết, ngữ điệu nói tiếng anh của Người Hàn và các nước khác nhau. Dần dần con tìm ra cách giải quyết mọi việc là phải đọc bài giảng trước khi đến lớp, đọc và ghi lại những gì mình không hiểu ra để đến lớp có thể hỏi sâu hơn.

Sang đến Hàn mới biết rằng mình cô đơn như thế nào khi nghỉ lễ mọi người về hết, chỉ còn một mình ở ký túc. Cảm giác cô đơn nhớ nhà kinh khủng, chỉ muốn book vé máy bay ngay lập tức về với gia đình mình thôi.

Thời gian ở Hàn trôi qua thật nhanh, con mới bước chân sang mà đã đến thi cuối kỳ rồi. Áp lực thi cử đè nén, nó càng lớn hơn khi được biết thông tin nếu điểm của con không đạt 3.5 trở lên thì con sẽ bị thu hồi học bổng. Vì thế con lao đầu vào học, học ngày học đêm, con chỉ ăn mì tôm để có thể có thời gian học nhiều hơn. Đôi khi áp lực quá lại đi dạo quang Seoul.

Seoul vào mùa thu có những cơn mưa lạnh lắm ba à. Nhưng con luôn tự nhủ lòng mình rằng sẽ không bị gục ngã đâu. Vì vậy, dù có khó khăn thì ba hãy đừng bệnh nữa nhé ba. Gia đình mình cùng cố gắng nhé, con yêu ba mẹ!

Seoul – Vùng đất ước mơ

Qua rồi quãng thời gian đầu bỡ ngỡ, đầy chông gai và không ít lần vấp ngã, giờ đây con đang đứng lên, chạy tiếp cuộc hành trình đến ước mơ của mình. Con hiểu rằng học bất kì một cái gì cũng là cả một quá trình dài đam mê và nỗ lực. Bởi vậy, con đường con đang đi chắc chắn sẽ không bằng phẳng, sẽ chẳng dễ dàng nhưng con tin chỉ cần con không ngừng cố gắng, những điều tốt đẹp hơn sẽ mỉm cười với con.

Có người nói với con rằng cớ sao đang yên bình lại thích bão giông. Con lại nghĩ khác. Tuổi trẻ trôi qua trong phẳng lặng, không có gì để nhắc nhớ chẳng phải sẽ nuối tiếc rất nhiều hay sao? Và có đi qua bão giông con người ta mới khám phá được giới hạn của bản thân để trở nên trưởng thành hơn, biết lo nghĩ hơn, biết trân quý thời gian và những điều tưởng chừng như đơn giản mà khi có ta không biết trân trọng, khi xa ta mới khắc khoải nhớ về.

Con đã và đang gửi lại ở Seoul một góc của tuổi thanh xuân sôi nổi, một góc của tuổi trẻ nhiệt huyết sục sôi. HÀN QUỐC ĐÃ DẠY CON CÁCH ĐỐI MẶT VỚI CUỘC SỐNG như vậy đấy ba à! Con đã đến đây và không hề nuối tiếc…

Gửi đến gia đình của con:

Đêm qua tìm về nơi ấu thơ những phút giây êm ấm bên người

Trong con gửi về bao nhớ nhung những kỷ niệm ngày đã xa

Yêu thương người trao đã xóa đi những yêu thương trong con ngày nào

Run run bàn tay khẽ vuốt ve khi con buồn cho con lớn khôn

Dòng thời gian cứ trôi đã mang ai đi xa thật rồi

Màn đêm sét xé ngang gió đông buông lòng ai tê tái

Không gian vì sao chợt vắng lạnh, ánh trăng vương trên đôi mi buồn

Bên hiên hàng cây cũng xác xơ lũ chim buồn vì vắng ai

Cầu mong một sớm mai, ánh trăng mang ai quay trở lại

Để cho nước mắt rơi trên nụ cười đã quá xa…

(Tác giả: Hoàng Như)

Tuyển sinh du học Hàn Quốc tự túc vào các trường cấp visa với chi phí cực rẻ, trọn gói chỉ 150 triệu đồng tại Thang Long OSC. Để tìm hiểu thông tin chi tiết về chương trình du học Hàn apply vào các trường thuộc top 1 % ưu tiên cấp visa cũng như nhận được tư vấn về cách chọn ngành, chọn trường, lên kế hoạch du học,…vui lòng truy cập website của công ty tư vấn du học Thang Long OSC hoặc gọi trực tiếp cho công ty để đăng ký hỗ trợ.

Thông tin chi tiết xin vui lòng liên hệ:

Công ty Cổ phần Đầu tư và Hợp tác quốc tế Thăng Long

Địa chỉ: số 7, tầng 8 tòa nhà Hội LHPN, đường Tôn Thất Thuyết , Cầu Giấy, Hà Nội

ĐT: 0868.986.528 – 0981057683 – 0981 079 362 – 0981052583